Người
Saba hoặc
Sabea (
tiếng Ả Rập: اَلـسَّبَئِيُّون, as-Saba’iyyūn;
tiếng Hebrew: סבא;
Musnad: 𐩪𐩨𐩱) là một tộc người cổ đại nói một ngôn ngữ
Nam Ả rập cổ đại, họ sinh sống ở khu vực miền nam
bán đảo Ả Rập.
[1]Vương quốc
Saba’ (
tiếng Ả Rập: سَـبَـأ)
[2][3] được đồng nhất với vùng đất của
Sheba trong
Kinh thánh.
[4][5][6] Quan điểm cho rằng vương quốc của Sheba trong kinh thánh là nền văn minh
Semit cổ đại của Saba ở miền Nam Ả Rập lại gây tranh cãi:
Israel Finkelstein và
Neil Asher Silberman viết rằng "vương quốc Saba đã bắt đầu phát triển chỉ từ thế kỷ thứ 8 TCN trở đi" và rằng câu chuyện của
Solomon và
nữ hoàng Sheba là "một tác phẩm thế kỷ thứ 7 được biên soạn sai thời gian với ý định để hợp thức hóa sự tham gia của Judah trong tuyến thương mại giàu có với Ả Rập."
[7][
cần giải thích]
Viện bảo tàng Anh tuyên bố rằng không có bằng chứng khảo cổ học nào dành cho một vị nữ hoàng như vậy ngoại trừ vương quốc được miêu tả là thuộc về bà là Saba, "vương quốc cổ nhất và quan trọng nhất trong số các vương quốc ở miền Nam Ả Rập".
[8] Kenneth Kitchen xác định khoảng thời gian của vương quốc này là từ năm 1200 TCN cho tới tận năm 275
CN, cùng với kinh đô của nó là
Ma'rib.
[9] Vương quốc này đã sụp đổ sau một cuộc nội chiến kéo dài nhưng rời rạc giữa một vài triều đại Yemen tuyên bố vương quyền;
[10][11] và từ đó
vương quốc Himyar đã trỗi dậy là kẻ chiến thắng.Người Saba được đề cập vài lần trong
Kinh thánh Hebrew. Trong kinh
Quran, họ được miêu tả là cư dân của Saba’,
[2][3] hoặc là cư dân của
Tubba' qawm Ṭubba‘ (
tiếng Ả Rập: قَـوْم تُـبَّـع
[12][13]).
[14]